Search
Close this search box.

HÀNH TRÌNH TỨ ĐỘNG TÂM THỨ 11 – Bài 2: BUỔI ĐÓN BÌNH MINH ĐẶC BIỆT TRÊN SÔNG HẰNG

HÀNH TRÌNH TỨ ĐỘNG TÂM THỨ 11 - Bài 2: BUỔI ĐÓN BÌNH MINH ĐẶC BIỆT TRÊN SÔNG HẰNG

Một trong những điểm nhất đặc biệt trong mấy ngày đầu tiên của chuyến Tứ Động Tâm của nhà MayQ Go chúng mình, cũng là một trong những cú ‘break-the-ice’ (hâm nóng không khí) hiệu quả nhất của mỗi chuyến đi, chính là buổi đón bình minh lên bên bờ bên kia sông Hằng. Thường hành khách của chúng mình hội về từ muôn phương, nền văn hóa khác nhau, giao tiếp xã hội khác nhau, lối sống, lối hành xử cũng khác. Vì vậy, một trong những điều mà MayQ Go chúng mình nghiêm túc đặc ra làm mục tiêu phải thực hiện cho được, đó chính là xóa nhòa ranh giới giữa các thành viên trong đoàn, kết nối họ lại thành một, theo đúng tiêu chí: “Đi một mình, về một khối”. Vì vậy, sau thời cộng hưởng, kết nối đầu tiên chiều hôm đâu tiên tại Vườn Nai Sarnarth, các thành viên được tập làm quen với thời tĩnh tâm đón năng lượng của ánh sáng mặt trời, thiền Ho’Oponopono để tự nói ra lời biết ơn, yêu thương và xin lỗi, được tập làm quen việc giữ bàn tay nhau bất kể người quen hay lạ, và những cái ôm trong chánh niệm và không vương mang tạp niệm, để truyền trao năng lượng lành cho nhau. Được tập qua như vậy sẵn rồi, buổi sớm tinh mơ hôm sau, chỉ cần một không gian đủ tĩnh mịch ở bên kia bờ sông Hằng, nguồn năng lượng dạt dào của con sông linh thiêng bậc hàng đầu thế giới này cộng với năng lượng mặt trời lên…, thể nào cũng đảm bảo những cảm xúc dâng trào.

Và mười chuyến Tứ Động Tâm trước đây, ngoại trừ một chuyến không đủ duyên, trúng ngay dịp xả lũ, nước tràn bờ bãi, hoàn toàn không được xuống dưới sông. Một lần khác, đã leo lên được thuyền, đang bơi qua giữa sông, có thuyền gần chạm đến bờ bên kia, thì mưa ào ạt trút, phải rút trở về bờ bên này. Đó là chuyến thứ 7 🙂 Còn lại, hầu như tất cả các chuyến khác đều ghi nhận, thời thiền bình minh ở sông Hằng đều vô cùng vi diệu. Để gợi cho bạn một số liên tưởng trực quan sinh động, mình đăng kèm bài này một vài tấm ảnh ‘lung linh’ của những kỳ đón bình minh trên bờ kia sông Hằng trong những chuyến ‘bình thường’ khác. Để làm chi? Để bạn có thể hiểu được, sự lo lắng ban đầu của mình lớn đến thế nào, khi trải qua một ngày đầu tiên đầy chướng ngại lớn nhỏ, cuối ngày, anh đối tác tour phía Ấn quan ngại thông báo với mình, năm nay thời tiết diễn tiến bất thường. Và như vậy, mặc dù tụi mình đã cố tình chọn sang Ấn vào tận cuối tháng 10 để không còn tình trạng nước dâng cao do xả lũ nữa, thời điểm chúng mình sang, nước vẫn mênh mông… và khả năng chúng mình không qua được bờ bên kia để cùng có thời thiền tĩnh tâm đón bình minh lên là rất cao.

Mình nghe lòng hơi nằng nặng. Tất cả những gì đã và đang diễn ra cho tới thời điểm cuối ngày đầu tiên đó, chúng đều bắt đầu được lấp lóe, xâu chuỗi lại, cho thấy chuyến đi này dự là sẽ gặp phải những bài thi ‘ít bình thường’. Và, thường là trong những chuyến đi có những tín hiệu dự báo ‘ít bình thường’ như vậy, chúng mình quay lại quan sát kỹ thành viên tham gia chuyến đi. Còn nhớ, ở chuyến đi thứ 7, chuyến đi mà cả đoàn đều đã xuống được thuyền, qua được gần tới bờ bên kia thì mưa trút xuống khiến cả đoàn phải lội trở về và chịu cơn mưa dài nặng hạt suốt cả 12 tiếng đồng hồ sau đó, cũng là một chuyến đặc biệt về thành phần tham gia. Lần đó, do bị tắc nghẽn gần 3 năm do dịch, nên chuyến đi mở lại lần đầu tiên ấy lên đến hai chuyến chuyên cơ bay thẳng và tổng số 355 người, trong đó đại đa số đều là những thành viên trải qua những cấp độ cao về Quản trị cuộc sống với Nhân số học của nhánh MayQ Share, cùng với những thành viên rất ruột rà quen thuộc cùng các chuyến đi trong nước của MayQ Go. Vì đã đi qua những khóa Nhân số học cấp độ cao, hoặc đi những chuyến đi tâm linh thường xuyên, nên tinh thần của đại đa số các thành viên chuyến thứ 7 cũng rất tinh tấn, và hiểu chuyện. Vì vậy, những khi thử thách chướng nạn diễn ra, tụi mình quán chiếu theo tinh thần “Chấp nhận bất ý một cách hoan hỉ, và nhất tâm vượt qua”. Còn nhớ, quẻ Dịch mà mình xin ý kiến được để dẫn dắt cả đoàn số 7 ấy đi qua khó khăn của cơn mưa lịch sử lần ấy cũng là quẻ Khốn – số 47, với thông điệp “Khốn cảnh tận cùng sinh sức mạnh”. Và chuyến đi thứ 7 lần ấy cũng đã khép lại, thành công viên mãn.

Lần này, nguy cơ không ra được sông Hằng diễn ra ở chuyến thứ 11, ở một chuyến đi mà, như mình đã có đề cập ở bài ký sự đợt trước, đa số thành viên tham gia chuyến đi đều là những nhân vật mới toanh, nhiều người có mặt trong tâm thế miễn cưỡng do được/bị người thân, bạn bè… thấy mình có những con số đặc biệt trong ngày sinh, dấu chỉ về những con người tương đối có duyên với tu tập, mà thực chất trong đời sống chưa được như vậy, nên gửi gắm họ cùng ngẫu nhiên dồn vào chuyến này. Năng lượng chung còn chưa thống nhất, ý thức chung cho một cuộc hành trình chuyên tu tập cũng chưa cao, giờ gặp thêm trở ngại mất luôn buổi đón bình minh trên sông Hằng, rồi sau đó, còn cả một ngày dài ngồi trên đường và lắt lay chờ đợi hai bên biên giới để qua được Lâm Tì Ni… Ta nói, mới nghĩ tới viễn cảnh đó thôi, đã mắc mệt ngang.

Tuy vậy, chắc cũng đã thành thói quen, là một dạng ‘phản xạ’, bất kỳ điều gì bất thường xảy ra, sau khi phân tích mọi điều thuận lợi bất lợi, mình sẽ quan sát các ‘tín hiệu’, dấu chỉ dẫn đường. Và cái đầu quen ‘nhảy số’ Nhân số học của mình lập tức gắn tín hiệu về con số 11 của chuyến đi, với con số 88 là tổng số khách rốt cục hữu duyên thật có mặt trong chuyến đi này. Tự nhiên trong đầu mình lóe lên một dự cảm rằng, theo tinh thần của số 11, chỉ cần tất cả các thành viên có mặt trong chuyến đi này được đủ duyên để chuyển hóa thân tâm, ý thức họ là ai, họ đến cuộc đời này mang theo những bài học thiêng liêng và những đích đến đẹp đẽ như thế nào, và họ nhất tâm chịu quay về với những thời tu tập dọc dài chuyến đi, chắc chắn hoa sẽ nở, chuyến đi sẽ thành tựu đẹp đẽ, như đúng tinh thần của con số 88!

Buổi sớm tinh mơ hôm sau, vẫn y như thông báo cũ. Nước sông Hằng do xả lũ vẫn ở mức cao, và vì vậy, việc sang ngồi có thời cộng hưởng tĩnh tâm bên bờ bên kia là hoàn toàn bất khả thi, do nước sông còn mang theo một số thứ… không được hay ho cho lắm từ dưới sông Hằng lên và thả lên bờ bên ấy. Tuy nhiên, do một sự sắp xếp nhân duyên kỳ diệu nào đó, chúng mình vẫn được phép lên thuyền, du ngoạn trên sông. Buổi sớm tinh mơ của một ngày chuẩn bị đón Tết Diwali – Lễ hội Ánh Sáng, một trong những lễ hội quan trọng nhất của người Ấn, trở nên náo nhiệt hẳn chứ không tĩnh mịch như với những chuyến trước đây. Dọc theo bờ bên này sông Hằng, những lò thiêu cổ có tuổi đời cả ngàn năm vẫn bập bùng nổi lửa. Các anh em hướng dẫn viên người Ấn cho biết, tất cả người dân Ấn nói riêng và cộng đồng Hindu trên toàn thế giới nói chung, ai cũng có mơ ước, khi mất đi rồi, thân xác đời này sẽ được hỏa thiêu, rồi tro cốt sẽ được rải xuống sông Hằng…

Chúng mình đi dọc được một hồi, bên kia bờ, đường chân trời đã hửng lên chút ánh sáng. Tuy vậy, mây vẫn mù lấp. Tự nhiên trong lòng mình nghe nổi lên một ý niệm: Nếu đã không có đủ duyên đón bình minh sông Hằng, hay là chúng ta sẽ cùng nhau làm một điều ý nghĩa, là làm nghi thức Quy y Tam Bảo cho chúng sanh trên sông Hằng đi? Nội dung chi tiết của nghi thức quy y Tam Bảo, trong đầu mình hiện lên nguyên phần sau trong bản Sám hối Oan gia trái chủ trên thân của Pháp sư Tịnh Không biên soạn, mà nhà MayQ tụi mình từng triển khai ba tháng mười ngày, đọc miết nay cũng muốn thuộc lòng rồi. Thế là mình ra hiệu cho ba chiếc tàu neo lại bên nhau, và tắt máy. Trong lúc đó, mình dùng loa nội bộ, bắt qua hai tàu bạn, và mình chia sẻ với các thành viên trên ba tàu về tầm quan trọng của mỗi người trong việc góp một chút công sức của mình, cùng nhau làm một nghi thức Quy y Tam Bảo cúng dường cho chúng sinh hữu hình vô hình trên dòng sông Hằng. Mình nói, những ai chưa từng thuộc Bát Nhã Tâm Kinh và Chú Vãng Sanh sẽ mở quyển Khấn nguyện trợ duyên ra, mở trang mấy… mà đọc. Còn những ai đã thuộc rồi, xin hãy nhắm hờ mắt, nhiếp tâm mà cùng tụng với chúng mình.

Cảm giác sau đó thật là khó tả. Phải, đúng là như vậy, phải sau mười chuyến Tứ Động Tâm, tới chuyến thứ 11, tụi mình mới do duyên mà làm được một điều vô cùng đặc biệt, cũng vô cùng ý nghĩa, dẫu chỉ là một sự phát sinh từ một điều bất ý ban đầu. Đó là, được cúng dường nguyên cả thời Quy y Tam Bảo, niệm Phật, niệm Chú Vãng Sanh, đọc Bát Nhã Tâm Kinh cho muôn chúng sanh ngay giữa dòng sông Hằng!

Nói thật lòng, mình không hề thích những gì có thể phát sinh trong bất cứ một chuyến đi nào, một kế hoạch nào, bởi nó có thể làm cho chúng mình rất mất tâm sức để nghĩ ra cách đối phó hay xoay chuyển tình thế. Tuy vậy, khi việc phát sinh đã là điều không thể tránh được, mình thường thấy mình đặc biệt xúc động khi hoàn toàn nhiếp tâm, hoàn toàn đắm mình trong môi trường phát sinh đó. Mình nghe mình rưng rưng xúc động khi dẫn mọi người cùng nhau đọc thật chậm rãi, thật cẩn thận, thật trân trọng những dòng này, lặp lại ba lần, dường như cho chúng sinh nghe để kịp lặp lại theo, và hưởng được giá trị an trú và giải thoát từ đó:

“Quy y Phật
Quy y Pháp
Quy y Tăng

Quy y Phật, Lưỡng Túc Tôn
Quy y Pháp, Ly Dục Tôn
Quy y Tăng, Chúng Trung Tôn

Quy y Phật không đọa địa ngục
Quy y Pháp không đọa ngạ quỷ
Quy y Tăng không đọa bàng sanh…”

Lễ Quy y viên mãn. Chúng mình nghe chính giọng của chúng mình, hòa vào cùng nhau, theo gió và sóng nước sông Hằng, lan tỏa đi xa và xa hơn nữa, thời Bát Nhã Tâm Kinh, với “Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị…” Thời niệm Phật nghe còn thấy thương hơn nữa, vì cho dù một người mới mẻ với kinh kệ thế nào, vẫn luôn dễ dàng cùng mọi người đọc theo câu “Nam Mô A Di Đà Phật” mà. Mình vừa nhắm mắt đọc, vừa thấy trái tim ấm áp, và ngày càng ấm áp hơn. Không biết do có phải năng lượng cộng hưởng, và cả sự ‘đáp lại’ từ chư chúng sanh trên sông Hằng, cho nên tụi mình cảm nhận được một sự cảm động khó tả?

Vừa xong 108 câu niệm Phật hiệu, mình hướng mọi người tiếp tục cúng dường 21 biến Chú Vãng Sanh. Thì chao ơi thật màu nhiệm, trong màn mây mù bên kia bờ sông Hằng, một hình tròn đỏ ửng bắt đầu ló dạng. Mặt trời có lẽ cũng đã lên được một lúc rồi, tuy nhiên vẫn bị mây và sương mù che phủ. Cho đến khi bước vào thời trì Chú Vãng Sanh, mặt trời mới bắt đầu xuất hiện, như một khối cầu ban đầu mờ mờ dần tỏ rạng, cho đến khi hoàn toàn trở thành một khối cầu đỏ hồng rực rỡ. Tất cả như một tín hiệu đẹp đẽ mà thiên nhiên xung quanh làm món quà tặng mọi người đoàn chúng mình, vì đã vừa đang góp lòng làm một việc ý nghĩa, lại cũng như một lời nhắn nhủ dễ thương, rằng các bạn MayQ Go ơi, các bạn cứ nhất tâm hiệp lòng tu tập và khởi con người tâm linh của mình một cách trọn vẹn, mọi chuyện đều sẽ sáng dần!

Trải nghiệm quá sống động và minh chứng quá rõ ràng, khiến nhiều thành viên trong đoàn rưng rưng cảm động. Với nhiều thành viên mới trong đoàn, điều này còn như một lời khuyến khích các cô chú, anh chị, mạnh dạn buông bớt con người dè dặt của mình trước chuyến đi và hòa với nhau, làm quen với nhau, mạnh dạn ôm choàng lấy nhau theo đúng tinh thần kết nối của nhà MayQ. Tay nắm tay, vai kề vai, tự nhiên các thành viên đã xích lại gần nhau, thật thân và thương thiết nhau nhiều hơn trước, đúng như chúng mình mong ước.

Và, cũng thật mầu nhiệm, như để tiếp tục khẳng định với cả đoàn về những sự xoay chuyển tích cực sau khi những con người tâm linh bên trong chịu thức dậy, cả đoàn đã được hưởng một hành trình di chuyển từ thành Varanasi – nơi có sông Hằng, sang biên giới Nepal một cách khá suôn sẻ, không bị tắc đường chỗ nào. Điều này tính ra khá hiếm thấy ở một đất nước mà 365 ngày đã có hơn 200 ngày là lễ hội làm tắc đường. Và đặc biệt hơn, thậm chí ngoài sức tưởng tượng của ban tổ chức chúng mình, ngay cả khâu xếp hàng để làm thủ tục đi qua biên giới Ấn Độ, nhập cảnh Nepal cũng trống vắng và nhanh chóng một cách vi diệu! Để rồi, có lẽ sau phải rất nhiều chuyến, chỉ có chuyến này cả đoàn đã có thể về được khách sạn ở Lâm Tì Ni trong khung giờ ‘đẹp’, trước 7g tối, để cùng nhau thong dong dùng bữa tối đúng ‘giờ buổi tối’.

Thật là hoan hỉ cái gì đâu mà! Tất cả đều cho chúng mình thêm một lần vững tin, cứ men theo chắc giá trị dẫn dắt “Sức mạnh vượt chướng ngại để chạm đến sự viên mãn”, chắc chắn những ngày tới sẽ còn thêm những điều đẹp đẽ khác!

Và tất cả đã xảy ra giống như trong dự cảm của chúng mình. Hẹn gặp lại các bạn trong các bài viết tiếp theo nhé. Gửi niệm lành cho tất cả,

(7.11.2024 – QH & MayQ Team)

Chia sẻ:

Bài Viết Liên Quan