[Lời QH] Nói thật lòng, khái niệm ‘Oan gia trái chủ’ không phải đọc vào ai cũng biết ai cũng hiểu. Với cá nhân mình, lần đầu tiên mình biết tới khái niệm này là lần đi đến thăm một cậu em từng có mối quan hệ gắn bó khá mật thiết, giúp tụi mình dàn dựng các tiết mục múa trong các chương trình Thay lời muốn nói. Một ngày em bị bệnh nặng, mỗi lần đến thăm em, lại càng thấy em yếu dần đi. Cho đến lần thăm cuối cùng tại nhà do bệnh viện trả về, em hầu như đã không còn nói gì được nữa. Mẹ em buồn bã nói với mình, những ngày cuối cùng trong bệnh viện, em có khi tỏ vẻ sợ hãi, bảo với mẹ em, “Con thấy mấy người đó tiến đến chân giường con…” Sau này mình được giải thích rằng, do những người bệnh nặng, phần dương trong người họ đã yếu đi, phần âm tăng lên, tần số của họ bắt đầu ‘bắt’ được, ‘nhìn thấy’ được những ‘chư vị’ mà bình thường, mắt người bình thường của chúng ta không thể nhìn thấy. Và những ‘chư vị’ đó là ai? Đó là những vị đã từng có o.á.n th.ù với người bệnh từ vô lượng kiếp, do một lý do nào đó không thể siêu thoát, họ luôn chờ bên cạnh người này, chỉ đợi lúc họ yếu đi, là sẽ ra tay. Và họ được gọi là ‘Oan gia trái chủ’.
Sau này học Phật rồi, mới hiểu, Oan gia trái chủ là một phần vận hành của luật Nhân – Quả. Mà trong đó, bệnh tật và nạn ách chính là những phần hệ quả của những gì chúng ta có thể đã tạo tác từ rất lâu xưa, từ vô lượng kiếp, đến đời này kiếp này thì những quả đắng ấy mới đủ duyên trổ nụ. Như trong phần Lời tựa một ấn bản mà mình từng được đọc: “Bệnh viện trả về, Phật pháp cứu sống”, bệnh tật là một bóng ma bất tử, đã theo đuổi con người từ ngàn xưa tới nay chưa từng gián đoạn. Cho dù hiện nay, với nền khoa học thế kỷ 21 được xem là đỉnh điểm của sự tiến bộ nhân loại, khi mà các nhà khoa học đã phóng được tàu vũ trụ, lập được bản đồ gene, chế tạo được đủ thứ máy móc tinh vi nhất…, thế nhưng họ chẳng thể đẩy lui được bệnh tật vào dĩ vãng.
Nhân loại vẫn luôn sống chung với bệnh tật. Những bác sĩ giỏi nhất của những bệnh viện tối tân nhất thế giới vẫn đôi khi phải ngậm ngùi mà nói với bệnh nhân rằng: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức…” Vì rằng, luôn có những căn bệnh được liệt vào dạng vô phương cứu chữa, và hơn nữa, khi y học chưa kịp chế ra các phương pháp trị dứt các căn bệnh có từ trước, thì các căn bệnh mới đã phát sinh. Y học luôn không theo kịp bệnh tật.
Vậy, nguyên nhân gì đưa tới bệnh tật?
Khoa học trả lời rằng, đó là do vi khuẩn, virus, độc tố, các yếu tố môi trường khác, vv… Nhưng vậy tại sao những người sống chung một môi trường, hít thở chung một bầu không khí chứa các loại vi khuẩn giống nhau, điều kiện như nhau thì có người bệnh này, người bị bệnh khác, người lại không bị bệnh gì cả, thật sự có một quy luật khoa học nào xác định được một người – với tố chất như thế nào, điều kiện như thế nào thì sẽ bị bệnh gì hay không bị bệnh gì không? Với khoa học, cùng lắm chỉ có thể phỏng đoán được xác suất bao nhiêu phần trăm đó thôi. Vậy thì, vì sao Y học, kể cả Đông y lẫn Tây y, dù tiến bộ đến mức nào cũng không bao giờ đuổi kịp tốc độ phát triển của bệnh tật?
Bởi vì, có lẽ Y học chỉ chữa trên ngọn, còn gốc của bệnh, Y học không thể chạm tới.
Gốc rễ thật sự, nguyên nhân thực sự của bệnh tật vượt ra ngoài tầm hiểu biết của hệ thống kỳ kinh bát mạch, âm dương điều hòa của bên Đông y, cũng như nằm ngoài tầm với của các thiết bị tối tân của bên Tây y. Gốc bệnh chỉ có thể được soi rõ khi nhìn dưới lăng kính của luật Nhân quả Nghiệp báo.
Luật nhân quả không phải là một quy luật xa lạ với nhân loại, khi mà nó có mặt trong rất nhiều câu ngạn ngữ, tục ngữ… truyền thừa khắp các nền văn hóa trên thế giới: “Gieo gió, gặt bão”; “Gieo nhân nào gặt quả nấy…” Nhưng hiểu nôm na như thế là chưa đủ để có thể tìm ra căn nguyên của bệnh tật. Luật Nhân quả phức tạp hơn như thế hàng trăm triệu lần. Và chỉ khi ta chạm đến những tầng sâu kín, tinh vi của Nhân quả, ta mới có thể thấu hiểu được gốc rễ của bệnh tật, đồng thời cũng tìm thấy những phương thuốc hóa giải tận gốc rễ.
Và điều đó có thể tìm thấy ở Phật pháp. Với trí tuệ siêu việt của một đấng Thiên Nhân Sư, Đức Phật Thích Ca đã giảng giải rõ ràng về căn nguyên nhân quả của bệnh tật, đồng thời Ngài cũng dạy rất nhiều pháp môn tu tập hóa giải nghiệp chướng một cách hệ thống và chính xác, nhằm chữa lành bệnh tật, cũng như mọi đau khổ khác của kiếp người. Suốt hơn 2.500 năm qua, rất nhiều người thực hành theo những nguyên lý của Đức Phật dạy, mà chữa lành bệnh một cách nhanh chóng và kỳ diệu. Và nếu bạn đủ duyên về niềm tin và căn lành, thì nương theo Phật pháp, mỗi người cũng có thể tự tìm ra những phương pháp hữu hiệu để hỗ trợ chữa lành bệnh tật cho bản thân bên cạnh sự chữa chạy chính thức của Y học. Tất cả, phần lớn đều hướng người bệnh cùng người thân về lòng thành tâm sám hối, trì giới, đọc kinh, trì chú, ăn chay, kiêng sát sanh, phóng sanh… Cũng không phải là những cách thức tốn kém gì, mà thật ra, trong những hoàn cảnh hết sức tuyệt vọng mà ‘bệnh viện trả về’, thì đây có thể xem như những niềm hy vọng cuối cùng cho bệnh nhân có thể vượt qua được bệnh tật. Và hơn thế nữa, chúng ta có thể tin rằng, ngoại trừ những trường hợp mạng số đã tận, còn lại, ngay cả những bệnh nan y vẫn còn có hy vọng.
Một cái nhìn đầy đủ hơn về ‘Oan gian trái chủ’:
Sau khi qua đời, trong khi đa số các chúng sinh đã nhanh chóng luân hồi kiếp khác ở những cảnh giới khác nhau trong lục đạo, thì vẫn còn có những vong linh đã vất vưởng dương gian cả mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm, không siêu thoát, không đầu thai đi đâu được, chỉ vì không buông được những bám chấp, những o.á.n h.ậ.n trong lòng.
Trong số đó, đáng sợ nhất, chính là các vong linh Oan gia trái chủ. Họ là vong hồn của người hay súc sinh… trong kiếp này và vô số kiếp qua đã từng cùng chúng ta kết nhiều mối th.â.m th.ù. Có khi làm súc sinh bị chúng ta bắt g.i.ết ăn thịt, có khi làm người bị chúng ta đánh đập, hành hạ, cướp đoạt, lừa đảo, gi.ế.t hại… Khi thì là những thai nhi bị cha mẹ phá bỏ… tạo ra vô số mối căm hận, oán thù chằng chịt. Khi các vong hồn oan gia trái chủ tìm được người đã hại mình, dù kẻ đó đã luân hồi chuyển kiếp, song các vong hồn oan gia vẫn có thể nhận ra được. Điều đương nhiên phải xảy ra, là họ sẽ bám theo, tìm cách đòi nợ hoặc trả thù.
Vậy họ t-r-ả th-ù bằng cách những cách nào? Các vong linh có một số thần lực nhất định, không nhiều thì ít. Và họ cũng rất thông minh, nên nghĩ ra được nhiều cách thức phong phú khác nhau để tr-ả th-ù. Như khiến chúng ta lâm bệnh, nặng thì ung thư, nhẹ thì đau nhức, đủ loại bệnh tật. Hoặc làm cho gia đình xào xáo, cãi vã, hành hạ nhau. Hoặc “ma dẫn lối, quỷ đưa đường” khiến ta gặp thất bại trong việc làm ăn, thậm chí họ có thể xô đẩy, che mắt khi ta đang chạy xe trên đường khiến ta t.a.i n.ạn bị thương, hoặc bỏ mạng v.v…
Không phải cứ bệnh là đều do oan gia trái chủ, vì Nghiệp có hai cách để tạo ra bệnh tật, tai họa. Cách thứ nhất là Nghiệp tự chiêu cảm thành bệnh tật.
Chẳng hạn như những người phạm những tội phỉ báng Chánh pháp, tội tà dâm, quan hệ nam nữ bất chính, hoặc truyền bá tà kiến, hoặc tham nhũng, hối lộ v.v…những việc ấy nghiệp chướng rất nặng, song không hề tạo ra một kẻ thù cụ thể nào, không sinh ra oan gia trái chủ. Sau một thời gian, luật Nhân quả sẽ chiêu cảm mọi nhân duyên cần và đủ để hình thành quả báo, khiến cho những người ấy bị bệnh tật, tai họa.
Có thể sẽ có những thần linh đứng đằng sau phán xét tội phước, song họ không hề tùy ý “ban phước giáng họa”, mà chỉ là những công cụ để thực thi luật Nhân quả, giống như tòa án, cảnh sát là công cụ thực thi pháp luật, chứ không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Cách thứ hai, đó là oan gia báo thù. Do lúc ban đầu, một người đã tạo nghiệp gi.ế.t hại, trộm cắp, lừa đảo… gây tổn hại đến một đối tượng cụ thể. Chỉ trừ những ai quá độ lượng, có thể tha thứ cho kẻ đã gây hại cho mình ra, còn lại hầu hết người bị hại, hay chúng sinh bị hại ấy, theo lẽ thường tình sẽ oán hận và tìm cách báo thù. Việc báo thù ấy dù không phải việc thánh thiện nên làm, nhưng nó là công bằng xét trên phương diện Nhân quả.
Như vậy, bệnh có thể do oan gia gây nên, cũng có thể do Nghiệp tự chiêu cảm nên. Mà nếu do Nghiệp tự chiêu cảm, cầu siêu cho oan gia là vô ích, vì làm gì có oan gia nào. Khi ấy nên sám hối tổng quát mọi tội lỗi như sám hối theo kinh Kim Quang Minh (trang 271), hay Từ Bi Thủy Sám, Lương Hoàng Sám, làm nhiều việc công đức là Nghiệp sẽ tiêu trừ.
Còn nếu rơi vào trường hợp bệnh do oan gia báo oán, sám hối chung chung là không đủ, cần phải tiến hành sám hối cụ thể với oan gia, tạo phước hồi hướng công đức riêng cho oan gia, cầu siêu cho họ thì mới hết bệnh được.
Trong thực tế, ai đang có mặt trên cõi đời này, hầu hết đều luôn có các vong linh Oan gia trái chủ đeo theo báo thù. Vì đa số mọi người ai chẳng từng gi.ế.t con vật này, con vật kia, không trực tiếp gi.ế.t thì cũng ăn thịt, uống máu rất nhiều sinh mạng, những con vật đó chết rồi đa số đều đeo theo người đã s.á.t h.ạ.i, ăn thịt mình, chờ cơ hội báo oán, kết thành oan gia trái chủ.
Rồi có rất nhiều người trải qua chiến tranh gi.ế.t chóc, những người từng ph.á th.a.i, những người từng trải qua những ân oán, nợ máu trong cuộc sống mà kết thành oan gia với các vong hồn.
Mà nếu như có ai khăng khăng mình từ nhỏ đến giờ hoàn toàn vô tội, thì vẫn còn rất nhiều oan gia từ nhiều kiếp xưa tìm đến. Như trường hợp Ngộ Đạt Quốc Sư – người soạn cuốn Từ Bi Thủy Sám nổi tiếng thời vua Đường Y Tôn. Kiếp xưa vào thời Hán, ông tên là Viên Án, từng vu hại khiến một người tên Triệu Thố chết oan, bị hành hình ch.é.m ngang lưng mà c.h.ế.t. Vong hồn Triệu Thố đeo theo Ngộ Đạt Quốc Sư 10 kiếp liên tiếp không báo thù được, vì cả 10 kiếp ấy Ngộ Đạt Quốc Sư tinh tấn tu hành, các vị Hộ pháp bảo vệ chặt chẽ không lại gần được. Song đến kiếp thứ 10, khi đã làm đến chức Quốc Sư, vinh quang tột đỉnh, do ông khởi tâm kiêu ngạo, các vị Hộ Pháp bỏ đi, vong linh oan gia Triệu Thố tranh thủ cơ hội, nhập vào khiến ông bị một căn bệnh quái ác: ung nhọt hình mặt người ở nơi đầu gối. Nói như hiện nay thì là Ung thư ác tính, đau đớn ghê gớm mà mọi ngự y đều không chữa được.
Vậy, nếu như ngay đến một vị đạo cao đức trọng như Ngộ Đạt Quốc Sư, 10 kiếp tu hành chuẩn mực, mà vẫn có thể bị oan gia báo thù như thế, thì phàm nhân như chúng ta, đừng ai nên nghĩ rằng, mình không có bất kì oan gia nào. Chẳng qua, chỉ là chưa đến lúc họ ra tay báo thù thôi.
Vậy làm như thế nào để hóa giải mối o.á.n h.ậ.n của những oan gia trái chủ đó? Chỉ có sám hối và bù đắp lỗi lầm bằng cách hồi hướng công đức cho họ, cho đến khi họ chịu buông tha, ta mới thoát được.
Rất nhiều người đã khỏi bệnh nhanh chóng, sau khi đã sám hối với các oan gia trái chủ, vì đơn giản, những người đó bị bệnh là do các vong linh oan gia tạo ra, nay họ chịu buông tha, thì bệnh sẽ biến mất. Thậm chí có người đang rất xui xẻo, nhưng chỉ cần sám hối với oan gia trái chủ, xui xẻo cũng tan biến. Tuy nhiên, không phải trường hợp nào cũng thấy kết quả tốt đẹp đến nhanh. Vì số lượng oan gia trái chủ của mỗi người khác nhau, như người hiền lành, ít sát sinh, thì oan gia ít, sám hối oan gia sẽ nhanh thấy kết quả. Một số khác do nhiều kiếp qua sát sinh nhiều thì số Oan gia đông hơn, sám hối một hai lần là chưa đủ. Rồi tâm lý của các vong linh oan gia cũng khác nhau, có vong thì dễ tha thứ, nghe sám hối một lần là buông tha, có vong thì thù dai, sám hối vài lần vẫn chưa hết căm hận, cần sám hối thêm nhiều lần nữa. Thế nên sự kiên trì là rất quan trọng khi cầu siêu oan gia. Cầu siêu một hai buổi chưa thấy thay đổi được gì nhiều, chúng ta hãy kiên trì cầu siêu thêm 10 – 20 buổi nữa (không cần liên tiếp mỗi ngày, cách vài ngày sám hối một buổi cũng được), thường thì đa số mọi người sẽ thấy những hiệu nghiệm, những chuyển biến rõ rệt trong khoảng này.
Một số ít trường hợp do oan gia quá nhiều (biểu hiện là nhiều bệnh, nhiều xui xẻo, nhiều loại đau khổ khác nhau trong cuộc sống), cần sám hối đến cả trăm lần mới thấy những thay đổi theo chiều hướng tốt. Và tốt nhất là nếu có thể, mỗi người nên duy trì sám hối với oan gia trái chủ mỗi tháng một vài lần trong nhiều năm.
[Trích Bệnh Viện Trả Về – Phật Pháp Cứu Sống]
Từ mấy năm trở lại đây, nhà MayQ tụi mình đã triển khai rất mạnh các hoạt động cùng nhau thực hành sám hối, trong đó, hơn một năm nay, mảng sám hối với Chư Oan gia trái chủ trên thân theo lời hướng dẫn của Pháp sư Tịnh Không, đã được rất nhiều người thực hành theo và có những sự xoay chuyển rất lợi lạc. Trong hành trình Đại cộng hưởng tại Sóc Trăng năm nay, chúng mình cũng hướng đến chủ đề “Quán Thân & Sám hối trên Thân”, ở đó, trong các thời cộng hưởng, cả đoàn sẽ cùng nhau đọc bản Sám hối cho oan gia trái chủ trên thân, để hồi hướng cho nghiệp bản thân mình.
Gửi niệm lành cho tất cả những ai hữu duyên đều tự mình có thêm phương tiện giải được càng nhiều càng sạch các nghiệp lực sâu dày buộc ràng mỗi người, để mỗi ngày qua chúng ta càng ngày càng trở nên khỏe mạnh hơn, an vui hơn.
(25.10.2024, MayQ Team)