Search
Close this search box.

QUANH CHỮ DUYÊN 

QUANH CHỮ DUYÊN 

Hôm nay ngày thất tịch (07/07 AL) mình lại cùng bàn quanh chữ Duyên, một bài viết của chị Quỳnh Hương, nhen.

Thất Tịch, theo văn hóa phương Đông, nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu, đôi khi được người phương Tây gọi là ngày Valentine Đông Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Theo truyền thuyết, sau một năm xa cách, cứ đến ngày này hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau bên cầu Ô Thước.


Càng sống, mình càng thấm thía cái chữ Duyên. Không phải nghĩa trong ‘Duyên dáng’, mà là cái cách người ta có số gắn bó lại với nhau được hay không, làm được nên những chuyện tốt đẹp hay không.

Hồi mới lớn, mình đôi khi cảm thấy đau lòng khi tại sao đôi khi mình cũng thấy ‘rung rinh’ chút chút với anh này,… say nắng với bạn kia, mà sao… chẳng có chút khả năng gì mà tiến tới được hết vậy dù chỉ chút xíu? Để rồi tới…, tới…, tới năm hăm hai tuổi, ngã uỳnh một phát, vào đúng người quen cũ, mà quen cũ ơi là cũ, từ hồi tận khi mình chút xíu, mà kỳ lạ hơn nữa, trong quá trình từ lúc nhỏ xíu đó tới lúc quen biết nhau (chỉ là ‘quen biết’ đơn thuần thôi), cũng đã tình cờ ‘va’ vào cuộc sống nhau vài ba bận, mà chẳng hay! Rồi quá trình tiến tới với nhau cũng trầy vi tróc vảy, chứ có dễ dàng gì đâu…, mà hai đứa vẫn cố lao đầu vào mà ráng. Sau này, mình hay nói đùa với bạn bè, “Chắc tại kiếp trước mình là tá điền, thiếu cha địa chủ này năm chục giạ lúa, kiếp này phải trả”. Nói đùa thì đùa, nhưng mình tin, hai thằng mình chắc duyên nợ với nhau thiệt, khiến ‘thằng chả’ có đẹp trai gì đâu (haha) mà cũng hoa đào bốn phía, mà rốt cục… cũng ngã vô mình!

Cuộc sống và đặc thù công việc khiến mình có cơ hội (hay buộc phải) quan sát nhiều cuộc nhân duyên trên cõi đời này. Có những trường hợp thương nhau muốn chết mà cứ chạy…, cứ chạy vòng quanh như cái đèn kéo quân, ta nói… còn kêu lên gì được nữa hôn, ngoài cái câu “Gì kỳ vậy? Sao vô duyên vậy!” Hay những trường hợp, cả hai bên đều để ý nhau lắm lắm…, mà sao ‘quá trình’ tới với nhau như cứ bị ông trời trêu ngươi, đẩy chuyệch đầu này choạc đầu kia, khiến cho hai bên đếu thấy… hình như có cái gì không ổn. Vậy cũng là ‘vô duyên’ với nhau rồi. Mình hay dặn mấy đứa em, lỡ mà gặp những trường hơp như vậy như vậy…, sau vài ba lần ‘nỗ lực bất thành’, tốt nhất buông tay cho sớm. Buông tay sớm đỡ mệt tâm, mệt thân. Mà còn thời giờ, ‘reset’ lại đầu óc, đi tìm cơ hội khác. Vì, mình nhìn thấy nhiều lắm rồi, nghiệm cũng ngộ ra nhiều rồi, có không nỡ, có ráng có níu kéo…, rồi cũng chẳng đi tới đâu à. Hoặc giả cái kết cục nó có gắn kết được với nhau cũng là sự gắn kết meo méo, thiêu thiếu, nhàn nhạt, hoặc quá mặn (do… quá nhiều mâu thuẫn, xung đột, hihi…). Cái này, phải chăng gọi là “Miễn cưỡng không hạnh phúc”? Hoặc giả, nói ‘trần trụi, thẳng thừng’ hơn, thì đó là “Cái gì của mình tự sẽ là của mình. Cái gì đã không thuộc về mình, thì… đừng có chòi”. Hihi nói đùa, nhưng không hề sai nha. Đã nghiệm chứng qua ít nhất chục trường hợp, không chỉ có đối với nhân duyên, mà vạn điều trong cuộc sống này.

Có nhiều anh, vẽ trong đầu phải là người yêu mắt to, dịu dàng… mà rốt cục ảnh thấy người nào giống vậy giống vậy ảnh cũng nhào vô, rốt cục… chẳng được, vì duyên của ảnh chẳng phải dạng người như vậy. Hay như cô thiếu nữ cứ mong phải là bạch mã hoàng tử cao mét tám, mày kiếm mắt sáng, khá giả quyến rũ, rốt cục lại… ngã trúng một anh tròn lum lủm mà được cái hịch hạc dễ thương, thương cổ thật lòng, bởi vì ‘Đúng duyên thì thắm’, vậy mà.

Nhưng cũng không ít trường hợp, hồi đó mở ra, hoàn toàn chẳng khả thi gì, tự nhiên sau một vài năm mở lại, chuyện ở đâu lại trùng khớp, như lắp những mẩu rời vụn vặt ráp lại thành một hình ảnh hoàn mỹ. Ngẫm lại, tụi mình nói vậy đây là lúc ‘Đủ duyên’, Đủ duyên thì thắm lại, thì đầy bờ, nước chảy thành sông. Vậy một khi bạn đã cố thực hiện một điều gì đó mà chưa thành, đừng vội buồn, cũng đừng vội nản. Xếp lại để đó, một khoảng thời gian sau lâu lâu lại mở ra, thử lại từ đầu. Ai biết lúc ấy lại ‘Đủ duyên’!

Nhìn ngắm xung quanh, lại cũng có những trường hợp, gắn bó, thân thương lắm, tưởng chừng ăn đời ở kiếp, ngôi nhà, chỗ dựa mình cả đời, bỗng dưng rồi tới những ngày… thấy không còn đủ thương đủ gắn bó nữa. Mang đến cho nhau những nặng lòng, những chịu đựng, vì tình nghĩa lâu năm, bỏ thì thương vương… lại khó ở quá. Cái này, tụi mình gọi là Cạn duyên rồi.

Rồi nói đâu xa. Trong hơn một trăm chủ đề Thay lời muốn nói của mười lăm năm qua qua, cũng đâu thiếu gì trường hợp quẩn quan xung quanh chữ ‘Duyên’ này vậy.

Giữa những cánh thư đi tìm một người có danh tính cụ thể, cho dẫu người đi tìm có dặn “đừng đưa tên đầy đủ của mình lên nha”, tụi mình cũng coi đó là ‘một trường hợp cụ thể’. Còn thương là thương cái thư của một cô gái “Viết cho người em tìm”, mà trong khi người ấy là ai, cô cũng… chưa biết!

Là vì, “Nếu cuộc đời này cho chúng ta duyên phận, nếu thật sự ta là của nhau, thì dù bao nhiêu năm trôi qua, dù rằng mọi vật thay đổi, em và anh thay đổi, kể cả việc chúng ta phải trải qua biết bao nhiêu cuộc tình, thì chúng ta vẫn sẽ tìm thấy nhau”, cô nói như vậy. Cô viết tỉnh rụi, mà đọc nghe như có cái lẳng lặng buồn vào tận sâu trong: “Chắc trước giờ… tôi tìm nhầm người thương, hoặc là… người ta tìm nhầm tô rồi, nên họ đều đến và ra đi nhanh như vậy”. Để đến một lúc, cô phải hoang mang tự hỏi, “Giữa đám đông như vậy, biết ai để tìm, biết ai để gặp, và biết ai để tự khẳng định rằng em đã tìm thấy anh, hay hạnh phúc hơn là chúng ta đã tìm thấy nhau?”

“Tự nhủ với mình rằng, sẽ nhanh thôi tôi sẽ tìm thấy anh, có thể mạnh dạn đứng trước mặt anh nói rằng chúng ta đã tìm gặp nhau, không rụt rè để rồi chỉ biết đứng lặng xa xa nhìn anh như thể chúng ta chưa từng quen. Mỗi lần gặp anh, trong đầu tôi đều lẩm nhẩm câu hát “Hello, Is it me, you’re looking for?” (“Chào anh, có phải em là người anh đang tìm kiếm?”)

“Có lẽ, Thiên sứ tình yêu đã bắn nhầm mũi tên tình yêu, nên em và anh tìm mãi chẳng thấy nhau.”

Tự nhiên thấy bắt thương, vì, câu hát cô gái trẻ này lẩm nhẩm bây giờ, sao mà y hệt… mình hồi xửa hồi xưa cách đây mấy chục năm vậy cà. Chỉ khác cô ấy, hồi xưa mình nhát, sợ… nhầm người nên hỏng dám bước tới, nhắm thấy ai… hỏng phải là lắc lắc lắc lắc chớ hỏng dám bước tới, rồi đi đi về về một mình rồi cứ rưng rưng tự hỏi “Người yêu ơi, sao tới giờ vẫn chưa chịu xuất hiện trước mặt em?” Cũng cái cảm giác chông chênh mà hơi hơi lạnh lẽo đó, cũng chẳng biết đời mình ra sao thế nào, cuối cùng có ai chịu ‘say Yes’, “It’s me your Mr. Right” (“Vâng, chính tôi là ‘Mr. Right của em đây”)… Hay là, cái cảm giác chông chênh này thuộc về một trạng thái tâm lý – hay thực tế tâm lý phổ biến ở mọi con người, cho dẫu đó thuộc thế kỷ nào, thập kỷ nào, năm nào tháng nào ngày nào, thì quá khứ hiện tại… tương lai? Mà, hồi đó còn chưa xuất hiện ‘thuật ngữ’ FA nha… Nhớ gần đây cứ thấy mấy bọn trẻ tối ngày nói mình “thuộc hội FA”, mình thắc mắc quá chừng quá đỗi, tới chừng phát hiện ra ‘nó’ là Forever Alone, cười một trận chết được.

Cô bạn “Viết cho người em tìm” bên trên đã kết lá thư của mình bằng những dòng này: “Hạnh phúc nhất là khi mình thương một người và người đó cũng thương mình, chứ không phải là được nhiều người yêu thương, theo đuổi. Mong anh sẽ tìm thấy em đâu đó giữa Sài Gòn rộng lớn này, vì em sợ rằng dù anh đang ở sát cạnh bên em, anh cũng không thể nhận ra đó là em …!”

Còn cái này thì mình đã không nói trên sóng, nhưng mình chỉ muốn mỉm cười và nói với cô bạn trẻ này, rằng đừng lo. Mỗi người có phước có phần có duyên có phận. Đừng hoang mang, cũng đừng vội lo lắng, dẫu cho mình không biết bạn bao nhiêu tuổi, 25… 30… 35? Mr. Right của bạn hẳn đang ở đâu đó giữa hàng triệu người trên dải đất này, hay hàng tỉ người đang hít thở cùng bầu không khí này. Một ngày, ‘chàng’ sẽ xuất hiện, và nhiều khi bạn cũng bất ngờ khi ‘chàng’ gần bạn quá chừng mà trước giờ bạn hỏng hay. Duyên phận mà, biết sao mà nói!

Vậy nên, cứ hát “Hello, is it me you’re looking for” mỗi khi bạn ‘dò’ ra được ‘tín hiệu’ nhé, bạn hiền. À quên, nói tới đây mới nhớ câu nói đùa hồi đó đám con gái tụi mình hay nói đùa với nhau: “Hãy luôn xinh đẹp mọi lúc mọi nơi, kể cả lúc… đi đổ rác, bởi Mr. Right của bạn rất có thể sẽ xuất hiện ngay đúng giờ phút ấy!”

Ờ, ai mà biết được, héng!

(Tác giả: Lê Đỗ Quỳnh Hương)

Chia sẻ:

Bài Viết Liên Quan