[Đại cộng hưởng Ấn Độ – Nepal, tháng 02.2024]
BAO NHIÊU LẦN TRỞ VỀ, BẤY NHIÊU LẦN THƯƠNG
Không hiểu sao bữa giờ, chuyến hành trình lần thứ 11 trở về Đất Phật của MayQ Go khép lại đã gần tròn được một tuần, vậy mà đến hôm nay, mình mới đủ lắng lại để viết những dòng này, lưu lại thêm một hành trình đẹp nữa cùng mọi người. Cho đến khi gõ những dòng đầu tiên của bài ký sự, mình bồi hồi khi phát hiện ra, đúng thời điểm này của 6 năm về trước, duyên đã dẫn mình được mời có mặt trong chuyến bay thẳng đến vùng đất Bodh Gaya của Ấn Độ, để rồi, thật nhiều duyên lành đã mở ra sau chuyến đi vỏn vẹn ba ngày đó. Mà đến bây giờ, có lẽ, Ấn Độ đã trở thành một vùng đất quen, một vùng đất thương, một nơi chốn an lành mà chúng mình vẫn hay thường gọi bằng cái tên thân thương, là “Nhà’.
May mắn trong đời, là có những vùng đất mà ta chỉ cần thấy nhớ, lại có cơ hội để trở về. Vẫn là nơi chốn thương quen, nhưng mỗi lần trở về, chúng mình lại được đồng hành với những con người khác nhau, và mỗi thời điểm, sẽ cho chúng mình những trải nghiệm và cảm xúc thật mới. Bao nhiêu lần trở về, là bấy nhiêu lần thương, trọn vẹn từng khoảnh khắc!
Những ngày đầu năm 2024, tụi mình hữu duyên biết đến bài hát “Hạnh phúc trong ta” (Sáng tác: Hồng Dũng) với những lời hát thật hay, thật chạm, và thật phù hợp với những chuyến đi, những hoạt động của nhà MayQ. Và thế là, trong hành trình Đại cộng hưởng tại Ấn Độ – Nepal này, đan xen trong những thời cộng hưởng, tụi mình mở cho cả đoàn có cơ hội được lắng lòng, nhắm mắt nghe từng giai điệu của bài hát, và sau đó, cùng nhau tập hát vang những lời hát thật ý nghĩa:
“Hạnh phúc là gì, là hiện tại và nơi đây
Hạnh phúc là ngồi lặng nhìn mây trắng bay
Là được tắm trên dòng sông, là được ngắm ánh hoàng hôn
Là tự do như cánh diều căng gió…
Hạnh phúc là gì, thật gần chẳng xa xôi
Hạnh phúc là nụ cười rạng ngời trên khóe môi
Là những bước chân an nhiên, là những hơi thở bình yên
Là lặng im nghe tim mình lên tiếng…”
Hóa ra, hạnh phúc đơn giản đến thế thôi, trong từng bước đi, từng hơi thở, từng sự ngắm nhìn, vậy đó mà trong đời, ta có được bao nhiêu lần lắng lại, để lắng nghe mình, để “lặng im nghe tim mình lên tiếng…”.
Khi hiểu được, hạnh phúc là những điều nhỏ bé, giản đơn như thế, cả đoàn đã hòa mình thật trọn vẹn trong suốt sáu ngày bên nhau, cùng nhau đi qua rất nhiều thời cộng hưởng lợi lạc trong mỗi điểm đến; cùng tìm hiểu và động tâm theo mỗi hành trình gắn với cuộc đời của Đức Phật; cùng vui cười, xúc động trong những thời sẻ chia dọc dài hành trình di chuyển trên xe; cùng có nhau trong rất nhiều những khoảnh khắc đẹp đẽ của đất trời, từ sớm mai mờ sương trắng xóa đến tối khuya khi trăng sáng rực một góc trời,…
Để rồi, sau sáu ngày bên nhau, nhìn lại, thấy lòng mình thật đủ đầy, tim được lấp vào bởi biết bao sự xúc động, nhớ thương trong từng gương mặt, từng nụ cười, từng cái ôm, cái nắm tay xiết bao thương gần.
⭐ NƠI CHỐN CŨ, CÙNG NHỮNG TRẢI NGHIỆM MỚI
Ấn Độ – Nepal lần này, chào đón đoàn chúng mình trong rất nhiều những trải nghiệm mới mẻ đầu tiên. Là những nơi chốn cũ, thương quen đến từng cành cây, ngọn cỏ, vậy đó, mà mỗi lần đến, đều gieo cho chúng mình những trải nghiệm và những nhớ thương, theo những cách khác nhau.
Đây là lần đầu tiên cả đoàn có một buổi chiều thong dong ở Vườn Nai Sarnath trọn vẹn thời cộng hưởng với thời đọc Khấn nguyện trợ duyên, lạy 54 lạy sám hối và khai tâm kết hợp với niệm hồng danh Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, được đi nhiễu ba vòng quanh Tháp Chuyển Pháp Luân khi ánh hoàng hôn dần buông, điều mà các đoàn của chúng mình trước đây không phải đoàn nào cũng đủ duyên để thực hiện.
Là một sáng ngập nắng, cả đoàn quây quần ngồi bên nhau dưới chân tháp Hòa Bình (World Peace Stupa), được nghe giới thiệu căn bản về Kinh Diệu Pháp Liên Hoa và lần đầu tiên, cùng nhau hát vang lời bài hát “Hạnh phúc trong ta” dưới trời xanh, mây trắng, nắng vàng. Khoảnh khắc ấy, chúng mình cảm nhận thật rõ, bình yên nằm ngay trong tâm ta, chứ ở đâu! Bình yên đến từ giây phút ta hiểu chỉ cần ta luôn nguyện nghĩ lành, nói những điều lành và luôn có những hành động lành…, rồi thì bình yên sẽ luôn đến với ta, dẫu bao nghịch cảnh.
Là những xúc động khi lần đầu tiên, cả năm xe toàn đoàn được cùng nhau vào làm Lễ Dâng Y ngay tại Tháp Đại Niết Bàn. Từng bước chân chậm rãi tiến vào nơi kim thân của Đức Phật trong tư thế nhập diệt, cùng những lời niệm Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật từ ngoài cổng vào. Lòng vừa xúc động, vừa kính phục, vừa nhớ thương những lời dạy của Đức Thế Tôn:
“Vạn pháp đều vô thường, có sanh sẽ có diệt. Cố gắng lên! Hãy tinh tấn nỗ lực theo Chánh Đạo mà đi! Hãy giữ chánh niệm để giải thoát khỏi ác pháp và sanh tử luân hồi.”
Những ánh bình minh đầu ngày ôm trọn lấy chúng mình. Bình minh nơi Đức Phật nhập niết bàn, sáng soi trong từng bước chúng mình đi. Phải chăng, bình minh Phật pháp cũng đang nở rộ, và khởi lên những hạt bồ đề tâm, trong lòng chúng mình?
NHỮNG CƠN MƯA XUÂN, ‘MƯA LỘC’ SAU CÁC THỜI CỘNG HƯỞNG
Ấn Độ mùa tháng hai không tặng cho cả đoàn lần này những thời mặt trời rực rỡ xuất sắc, nhưng đan xen trong những điều tưởng chừng như bất như ý đó, lại âm thầm che chở cho chúng mình trọn vẹn cùng nhau đi qua các thời cộng hưởng: ở sông Hằng, và trên đỉnh núi thiêng Linh Thứu.
Ở sông Hằng, là một sáng chúng mình dậy thật sớm, cùng nhau lên tàu đi dọc bờ sông, cùng ngắm nhìn hoạt động vào sớm mai. Những tiếng xôn xao ngày mới đã bắt đầu, những lò thiêu vẫn sáng lửa, cho chúng mình thêm thấu rõ sự vô thường, nhỏ bé, sinh-tử của kiếp người. Ban mai trong lành, trong khoảnh khắc giao nhau giữa đêm và ngày, giữa tối và sáng, trong lòng dòng sông linh thiêng êm ả trôi, mình không thấu hết được, lòng mỗi người đang có những nghĩ suy gì. Là an nhiên, là trống vắng, là nhẹ tênh, hay vẫn còn vấn vương một vài điều chưa thể giải quyết… Nhưng mình tin, những nguyện lành, mà mỗi người đặt trong những cánh hoa đăng, gửi nương dọc theo bờ sông Hằng linh thiêng, rồi một ngày nào đó sẽ viên thành, theo cách mỗi người ước mong.
Qua đến bến bờ bên kia, từng bước chân chạm lên bờ cát trắng, lạnh mát. Cùng ngồi bên nhau, cùng đọc một thời Chú Vãng Sanh, niệm hồng danh Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Nam mô A Di Đà Phật để hồi hướng cho những người, những sinh linh đã khuất tại cuộc đất này. Và trong bầu không khí thanh lành của sáng mai, chúng mình đã cùng nhau có một thời thiền tĩnh tâm hít thở đầu ngày. Những hơi thở đều đặn, chậm và sâu, buông bỏ mọi tạp niệm, chỉ để lại lòng mình những cảm giác bình an và nhẹ nhõm nhất. Để rồi, khi thời Ho’Oponopono khép lại, trời bắt đầu đổ những giọt mưa. Vừa vặn làm sao, khi thời cộng hưởng vừa hoàn mãn, mưa mới rơi. Không được ngắm nhìn ánh bình minh rực rỡ nơi bờ cát sông Hằng, cũng không có tấm hình chụp tập thể cùng nhau tại nơi này, nhưng lòng của mọi người đều rất hoan hỉ. Vui vẻ đón nhận những giọt mưa xuân, ‘mưa lộc’, mọi người lên tàu quay trở lại bờ bên kia.
Mưa đến rồi đi, nhẹ nhàng không đủ làm ướt áo. Tàu đi, mưa tạnh. Những đàn hải âu chao liệng rợp quanh những mạn tàu, khiến mọi người ai cũng vô cùng thích thú. Thong dong trên tàu, ngắm nhìn những cánh hải âu tự do sải cánh trên nền trời, khung cảnh này mới đẹp và bình yên làm sao. Chào ngày mới ở sông Hằng, và chào bình minh ngày mới, trong lòng người!
Lần này, bình minh ở đỉnh núi Linh Thứu cũng tặng cho chúng mình một cơn mưa, ngay sau khi thời cộng hưởng cùng nhau vừa khép lại. Như bao lần đến đây, sáng hôm ấy, đoàn chúng mình đã dậy thật sớm để di chuyển lên đỉnh núi. An nhiên, tĩnh tại giữa mênh mông đất trời. Trăng 16 m lịch tròn vành, thoắt ẩn, thoắt hiện sau những đám mây. Thấy thương nhất là khi trời vẫn còn nhá nhem tối, cả đoàn cùng nhau chắp tay, thành tâm đảnh lễ, giây phút đó, mặt trăng từ từ nhô ra, sáng soi cả vùng trời, tựa như đang soi chiếu thẳng vào trong thân tâm của chúng mình.
Tại ngọn núi thiêng Linh Thứu, nơi mà cách đây hơn 2.600 năm, Đức Phật đã có một khoảng thời gian giảng về bộ kinh Diệu Pháp Liên Hoa, ngày hôm ấy, chúng mình đã đủ duyên ngồi lại cùng nhau, cùng đọc những lời kinh trong cuốn Bổn môn Pháp Hoa (Soạn dịch: Hòa thượng Thích Trí Quảng), thấm đẫm sâu sắc từng lời dạy của Đức Phật. Trong 30 phút thời kinh diễn ra, đã có những hạt mưa xuân lất phất rơi, như những hạt ngọc mà đất trời trao tặng cho chúng mình. Ánh trăng 16 cũng thoắt ẩn, thoắt hiện, nhô ra, ẩn vào, ba lần rồi mới biến mất. Trăng sáng rồi khuất, mưa nhẹ đến rồi tan, đêm rồi lại ngày, như nhắc chúng mình rằng, trong cuộc sống này chẳng có gì là mãi mãi. Vạn vật vẫn không ngừng xoay, niềm vui hay khổ đau cũng sẽ đến rồi đi trong gang tấc, quan trọng là chính bản thân mỗi người, phải nuôi dưỡng tâm mình, làm sao đón nhận mọi vui buồn đến đi trong đời một cách vững vàng và tĩnh lặng nhất. Mình tin, những khoảnh khắc và cảm xúc này, sẽ đọng lại thật sâu và thật lâu, trong tim của mỗi người.
THỜI TỔNG KẾT ĐẶC BIỆT, DIỄN RA NGAY TẠI SÂN BAY BODH GAYA
Sáu ngày khép lại, hoàn tất những thủ tục xuất cảnh xong, tụi mình nhận được tin chuyến bay về Việt Nam sẽ bị trì hoãn 1 giờ 30 phút. Trong không gian ấm cúng tại sân bay Bodhgaya, chỉ có mỗi một mình đoàn chúng mình tại đó, ‘thiên thời – địa lợi – nhân hòa’, chúng mình đã ngồi lại bên nhau, có một thời tổng kết thật đặc biệt về chuyến đi, diễn ra ngay tại đất Ấn (điều mà chúng mình vẫn thường làm, ngay trên máy bay lúc trở về).
Sáu ngày không quá dài so với hành trình của một đời người, nhưng đủ dài để cả đoàn đồng hành cùng nhau trong một chuyến hành trình về miền đất Phật trọn vẹn, đủ đầy những cảm xúc. Chúng mình đã cùng nhau đi qua và có các thời cộng hưởng xúc động, đong đầy ngay tại bốn thánh tích gắn liền với cuộc đời của Đức Phật: Vườn Lâm Tỳ Ni (nơi Đức Phật Đản Sanh), Bồ Đề Đạo Tràng (nơi Đức Phật Thành Đạo), Vườn Nai Sarnath (nơi Đức Phật Chuyển Pháp Luân), Tháp Đại Niết Bàn (nơi Đức Phật Nhập Diệt). Bên cạnh đó, chúng mình cũng đã viếng những nơi chốn khác không kém phần thiêng liêng, quan trọng trong cuộc đời hoằng pháp của Đức Phật như: sông Hằng, núi thiêng Linh Thứu, Trúc Lâm Tinh Xá, Tháp Trà Tì,… Chúng mình cũng đã viếng thăm các ngôi chùa Việt Nam tại Ấn Độ: chùa Đại Lộc, Chùa Kiều Đàm Di, Chùa An Việt Nam Phật Quốc Tự. Viếng thăm ngôi chùa Tây Tạng, chùa Phật Lớn,… Mỗi nơi chốn đến, mỗi người chúng mình gặp trong hành trình, đều đọng lại những cảm xúc khác nhau, mà tin rằng, sau sáu ngày, mỗi người đều có những niềm thương, sự kính mến về vùng đất thiêng này.
Khép lại buổi ‘sinh hoạt tổng kết’ đặc biệt này, tất cả các thành viên trong đoàn, nhắm mắt lại, tay trong tay trong thời Ho’Oponopono cuối cùng, mọi hình ảnh, mọi ký ức, mọi kỷ niệm đã có cùng nhau hiện về, đủ đầy như một thước phim tua chậm. Đã có những giọt nước mắt rơi, những cái nắm tay siết chặt, và chúng mình hiểu, được đồng hành và có mặt cùng nhau trong chuyến đi lần này, chính là một loại may mắn và phước lành thật lớn của mỗi người.
——–
Máy bay cất cánh, mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau về một chuyến hành trình sáu ngày đã qua nơi Đất Phật. Có thể không tránh khỏi những cảm giác mỏi mệt về thân bởi những ngày thức khuya dậy sớm, di chuyển đường dài dằng xóc, nhưng mong rằng, tâm của mỗi người, tim của mỗi người đã được lấp đầy bởi vô vàn những điều xúc động, nhiều yêu thương, trong chuyến hành trình trở ‘Về Nhà’ này. Để rồi sau đó, mỗi người sẽ thêm phần tôn kính Phật, nguyện sống tốt hơn, đẹp hơn, an vui tự tại tỏa từ tâm.
Một lần nữa, lời bài hát “Hạnh phúc trong ta” được cất lên khi máy bay sắp đáp về Việt Nam:
“Hạnh phúc là lựa chọn, nên đừng chọn thương đau
Chọn vươn lên bầu trời, đừng chọn vào hố sâu
Chọn lấp lánh như vì sao, chọn lung linh giữa trời cao
Chọn tỏa hương, bay đi về muôn hướng…
Mỗi sớm tỉnh dậy, thêm một ngày để yêu thương
Để mầm xanh hy vọng được gieo khắp bốn phương
Gạt bỏ hết những hờn ghen, gạt bỏ hết những bon chen
Đường tu tâm, cứ đi rồi sẽ đến…
Để nhận ra, hạnh phúc ở trong ta…”
Lời hát quyện trong ánh đèn flash điện thoại lung linh cả một khoang máy bay, lấp lánh, như chính nguyện ước cho tương lai của mỗi người.
Hạnh phúc nào có xa xôi, hạnh phúc ở đây, ngay lúc này, trong tâm, trong tim của mỗi người!
Biết ơn và tạm biệt một chuyến hành trình trở về đất Phật lần thứ 11, bình an và trọn vẹn, đã khép lại!
Thương lắm!
(03.03.2024, QH & MayQ Team)